Phaät Giaùo laø giaùo duïc chöù khoâng phaûi laø Toân Giaùo.
Giaùo duïc Thaùnh Hieàn, neàn giaùo duïc töông öng vôùi taùnh ñöùc

daoduc.vn

ĐÃ BUÔNG XUỐNG LẠI CÒN BUÔNG XUỐNG NỮA, ĐẠO TÂM CỦA CHÚNG TA MỚI CÓ THỂ KIẾN LẬP

ĐÃ BUÔNG XUỐNG LẠI CÒN

BUÔNG XUỐNG NỮA, ĐẠO TÂM CỦA

CHÚNG TA MỚI CÓ THỂ KIẾN LẬP

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Cổ Đại Đức nêu gương rất nhiều, như bậc Cao Tăng thời cận đại là lão Hòa Thượng Hư Vân, lão Pháp Sư Ấn Quang, quý vị đều biết. Một bộ quần áo mặc ba, bốn chục năm, rách rồi lại vá.

Quý vị thấy lão Hòa Thượng mặc quần áo vá víu, chằm khíu bao nhiêu mảnh?

Tín đồ của các Ngài đầy khắp thiên hạ, đại tài chủ rất đông, cúng dường chẳng thể tính được số, ngay cả một bộ quần áo mới mà lão Hòa Thượng may không nổi hay sao?

Lão Hòa Thượng không may. Tín đồ thường tặng cho Ngài quần áo mới. Vừa được tặng quần áo mới, Ngài coi xem ai không có quần áo để mặc bèn tặng cho người ấy, còn Ngài vẫn mặc những quần áo rách nát. Suốt đời không thay đổi, chẳng tham luyến hưởng thụ, chẳng ve vãn kẻ quyền quý.

Bất luận chuyện gì có thể giảm được thì giảm, người tu hành coi giảm bớt việc là bậc nhất thì mới có thể trưởng dưỡng cái thể của các điều lành. Vàn muôn phần chớ nên đa sự, người xuất gia là như vậy, mà bậc cao nhân tại gia cũng nên như thế.

Bàng cư sĩ là một vị tài chủ, đã học Phật bèn hạ quyết tâm liễu sanh tử, thoát tam giới. Ngài chất hết tài sản, vàng bạc trong nhà lên một chiếc thuyền to, lái thuyền ra giữa dòng Trường Giang, đục một lỗ, vùi chìm toàn bộ, chẳng cần gì hết.

Sau đấy sống bằng cách nào?

Bện giày cỏ. Mỗi ngày bện giày cỏ bán được mấy đồng, sống hết sức thanh bần.

Có người hỏi Ngài: Ông có nhiều tiền như vậy, nếu không cần tới, sao không đem làm chuyện tốt có phải là hay hơn không?

Ngài bảo người ấy: Hảo sự chẳng bằng vô sự. Quý vị hãy suy nghĩ ý nghĩa thú vị trong lời nói ấy. Vô sự là hảo sự bậc nhất. Vô sự là nghiệp vô lậu, hảo sự vẫn là nghiệp hữu lậu, khác nhau. Quý vị thấy cả nhà Ngài, ai nấy đều thành đạo.

Lúc Ngài sắp mất, bảo vợ con rằng: Ta sắp ra đi, hãy thay ta lo liệu hậu sự.

Con gái Ngài còn cao minh hơn cha, cô ta nói: Cha ơi! Cha hãy đợi một lát. Con ra ngoài một chút. Khi cô ta ra ngoài, bèn vãng sanh giữa đồng.

Sanh tử tự tại, đến đi theo ý mình, cả nhà đều chứng quả. Do vậy, nếu chúng ta tu hành thật sự, đã buông xuống lại càng buông xuống hơn nữa, đạo tâm của chúng ta mới có thể kiến lập.

***