Phaät Giaùo laø giaùo duïc chöù khoâng phaûi laø Toân Giaùo.
Giaùo duïc Thaùnh Hieàn, neàn giaùo duïc töông öng vôùi taùnh ñöùc

daoduc.vn

ĐÂY LÀ NGUY CƠ CỦA XÃ HỘI, LÀ TAI NẠN CỦA THẾ GIAN

ĐÂY LÀ NGUY CƠ CỦA XÃ HỘI,

LÀ TAI NẠN CỦA THẾ GIAN

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Trong lỗi lầm, cái đầu tiên chính là lỗi của miệng. Vọng ngữ, lưỡng thiệt, xúi giục thị phi, nói ngon nói ngọt, những sự việc này là cha mẹ và thầy cô nhất định là dạy bảo nghiêm khắc, không được phép phạm.

Lời cổ nhân nói có đạo lý: Thiếu thành nhược thiên tánh, tập quán thành tự nhiên. Không dạy từ nhỏ, đến năm, sáu tuổi là không thể dạy rồi.

Cổ Nhân nói: Dạy con từ thuở còn thơ, bạn mới có biện pháp dạy.

Bạn không bắt đầu dạy từ lúc còn nhỏ, đến năm, sáu tuổi muốn dạy chúng, chúng sẽ không nghe lời bạn, vì đã quen không bị kiềm chế rồi, cuối cùng như thế nào vậy?

Cuối cùng người lớn phải nghe chúng, phiền phức này của bạn lớn rồi. Bạn phải tùy thuận sự ham muốn của chúng, nếu không thì hành vi phản nghịch của chúng liền biểu hiện ra.

Cho nên ngày nay, chúng ta thường hay xem thấy trên báo chí, con cái giết cha mẹ, giết anh em. Trong trường học, học trò giết thầy, giết bạn học, chúng ta đã nghe quá nhiều. Đây là vì nuôi dạy con cái không nghiêm. Giáo dục tiểu học là căn bản, căn bản này được xây dựng trên cơ sở của giáo dục gia đình.

Gia đình cha mẹ không nuôi dạy con cái cẩn thận thì thầy cô cũng đành bó tay thôi, thầy cô có biện pháp gì được?

Chúng ta nhất định phải hiểu rõ tính nghiêm trọng của lỗi lầm ở miệng. Người lớn là tấm gương của con trẻ. Bản thân chúng ta không thành thật, chính mình nói chuyện thường hay có lỗi lầm thì bạn sẽ không có cách gì dạy con trẻ.

Bạn dạy chúng, nhưng bản thân bạn lại làm trái ngược thì dạy làm sao được?

Trước đây, khi tôi ở Đài Loan, một năm nọ có một vị thầy Trung Học đến nói với tôi, ông cũng là tín đồ Phật Giáo rất mộ đạo, con gái lớn vào lúc đó học lớp năm tiểu học, không biết đã mua ở trong hiệu sách một cuốn sách gì, trở về nó chỉ dạy cha mẹ của nó: Ba thử xem, điều này ba đã phạm rồi, điều này ba cũng phạm rồi, khiến cho cha mẹ vô cùng khó xử.

Ông đến hỏi tôi, tôi bảo: Anh là thầy giáo, người làm thầy giáo trước tiên không được phạm lỗi thì học trò mới không chỉ trích.

Bản thân anh ngôn hạnh không thận trọng, học trò của anh chỉ trích anh thì anh làm sao ứng phó?

Hiện tại không những học trò của anh chỉ trích, mà con cái của anh cũng đều chỉ trích anh. Ông vô cùng cảm khái.

Hiện nay loại phong khí này ngày càng thịnh rồi. Chúng ta thử xem biết bao nhiêu đồng tu tụ tập lại với nhau, đối với việc giáo dục con cái họ đều lắc đầu. Người làm thầy giáo cũng bất lực vì không có biện pháp, không muốn dạy nữa, nhưng không tìm được công việc tốt.

Đây là nguy cơ của xã hội, là tai nạn của thế gian. Mầm mống tai nạn đã nhìn thấy rồi, qua hai mươi hoặc ba mươi năm nữa thì tai nạn sẽ hiện tiền. Cho nên, giáo dục nhi đồng là nền tảng căn bản, là đường hướng then chốt của hòa bình, ổn định và hạnh phúc. Then chốt chính ngay chỗ này.

***